Lãnh cung – “vùng cấm địa” sau cánh cửa Tử Cấm Thành ở Trung Quốc

lanh cung 7

Tử Cấm Thành là một cung điện tráng lệ, chứa đựng lịch sử của Trung Quốc qua bao đời nay. Hiện đang được bảo tồn gần như nguyên vẹn theo thời gian. Nhiều bí mật về nơi này được dần hé lộ, trong đó là “lãnh cung” – được coi là vùng “cấm địa” không mở cửa đón khách.

Tử Cấm Thành còn được gọi là Cố Cung nằm ở trung tâm của Bắc Kinh cũng là thủ đô Trung Quốc. Tử Cấm Thành tọa lạc ở khu vực phía Bắc của Quảng trường Thiên An Môn. Tử Cấm Thành được đánh giá một công trình có quy mô hoành tráng của thế giới. Công trình này rộng 720.000m2, diện tích được dựng thành nhà ở là 150.000m2, có 70 khu vực cung điện lớn nhỏ.

Tử Cấm Thành được Hoàng thành bao bọc xung quanh. Tử Cấm Thành có hình chữ nhật, chiều Bắc – Nam dài 961m và Đông – Tây dài 753m. Nó gồm 980 kiến trúc nhà ở với 8.886 phòng, được bao bọc bởi tường cao 7,9m và dày 6m, với hào sâu 52m. Bốn góc là 4 tòa tháp với kiểu mái phức tạp, tượng trưng cho Đằng Vương các và Hoàng Hạc lâu. Mỗi mặt tường có một cổng: Ngọ môn; Thần Vũ môn; Đông Hoa môn và Tây Hoa môn.

lanh cung 1 e1676196697345

Tử Cấm thành được chia làm hai phần: Ngoại đình (còn gọi là Tiền triều) phía Nam dành cho các lễ nghi, và Nội đình (tức Hậu cung) phía Bắc là nơi ở của Hoàng đế và Hoàng thất, cũng là nơi Hoàng đế và các quan lại họp bàn việc triều chính hàng ngày.

Tử Cấm Thành được xây dựng dựa trên câu chuyện thần thoại có tên gọi là “Tử vi tiên”. Chuyện kể rằng có một nơi gọi là Tử Vi cung (một cung điện có màu tím) là chỗ ở của Ngọc hoàng cùng các vị thần tiên. Ở nơi này, Hoàng đế được gọi là thiên tử và Tử Vi cung mới đủ uy nghiêm xứng với ông. Vì thế, các hoàng đế Trung Hoa cho rằng Tử Cấm Thành là biểu tượng về quyền lực. Công trình này được xây dựng trong 15 năm (1406 – 1420) với sự góp sức từ 1.000.000 nhân lực. 

Đây là nơi ở của 24 vị hoàng đế thuộc nhà Minh và nhà Thanh. Hoàng đế cuối cùng sống trong Tử Cấm Thành là vào năm 1924. Từ đó đến nay, Tử Cấm Thành dần dần được mở cửa cho khách trong nước và quốc tế tham quan.

lanh cung 6 e1676197782652

Tử Cấm Thành thường mở cửa đón khách tham quan vào các buổi sáng và đóng cửa sau 17h hàng ngày. Tuy vậy, không phải tất cả các khu vực của Tử Cấm Thành đều mở cửa cho công chúng. Một số nơi bên trong Tử Cấm Thành vẫn được coi là vùng “cấm địa” đối với người ngoài, lãnh cung là một trong những khu vực như vậy.

Lãnh cung vốn là nơi mà các phi tử thất sủng hoặc phạm tội bị đày đến. Một khi sa chân vào nơi này, vị phi tần ấy khó có cơ hội được sủng ái thêm lần nữa, thậm chí còn có thể chết trong cô quạnh ở đây.

Theo ghi chép của các nguồn sử liệu, Tử Cấm Thành không xây dựng lãnh cung tại một địa điểm cố định nào. Lãnh cung bên trong Tử Cấm Thành Lãnh có thể là bất cứ gian phòng hoặc một tổ hợp phòng nào đó dùng để giam lỏng hậu phi, vị trí cụ thể cũng thay đổi qua mỗi đời vua.

lanh cung 5

Những năm dưới thời Minh Hy Tông, Thành phi Lý Thị từng bị giam vào lãnh cung. Bấy giờ, lãnh cung nằm ở gian phòng phía tây Ngự Hoa Viên. Tuy nhiên, tới thời Quang Tự, Trân Phi lại bị giam vào lãnh cung ở phía bắc thuộc Các Cảnh Kỳ. Tuy nhiên, lãnh cung đều có điểm chung là hẻo lánh, heo hắt, bị cô lập và không được tu sửa, khác xa với cung điện chính.

Lãnh cung không chỉ dành cho những phi tần, cung nữ phạm tội hay bị thất sủng mà còn là nơi dành cho thê thiếp của hoàng đế băng hà. Theo quy định của hoàng cung, cuộc đời sau này của những “quả phụ” chỉ có thể sống để thờ chồng không được lấy người mới dù mới 18, 20 tuổi. Vì vậy, sau khi hoàng đế mất, các phi tần cung nữ thường bị đẩy vào những cung cấm chỉ dành cho gái “quả phụ” như: Từ Ninh cung, Thọ Anh cung hoặc Thọ Khang cung.

Dù ít nhắc đến, Tử Cấm Thành cũng có lãnh cung dành cho đàn ông với tên “Cung Tiêu Diêu” – nghĩa là hạnh phúc và gắn liền với Hoàng đế sáng lập ra nhà Minh Chu Nguyên Chương. Vị hoàng đế này từng có tuổi thơ cơ cực do đó ghét người lười nhác. Ông quy định quần thần và dân chúng chỉ được nghỉ 3 ngày một năm là năm mới, đông chí và sinh nhật của ông. Tất cả những người cờ bạc hoặc rỗi rãi dắt chó, cầm lồng chim đi dạo đều phải vào Lầu Tiêu Diêu, biến nơi hạnh phúc trở thành nơi những kẻ lười nhác phải chết đói. Lầu Tiêu Diêu vốn ở kinh đô cũ của triều Minh. Khi triều này dời về Bắc Kinh thì Cung Tiêu Diêu được xây dựng. Lúc này cung không dùng để giam cầm người dân lười nhác nữa mà trở thành nơi giam giữ phạm nhân và các thái giám.

Có thể nói rằng, lãnh cung là một trong những nơi đáng sợ nhất ở Tử Cấm Thành. Những người bị đày vào lãnh cung chỉ được mặc quần áo thông thường, không được mang theo tùy tùng.

lanh cung 2

Về cơ bản, khi bị đẩy vào lãnh cung, các phi tần, cung nữ sẽ bị cô lập với thế giới, khó có cơ hội được nhìn thấy thế giới bên ngoài một lần nữa. Họ phải sống một mình, trong những căn phòng tăm tối, bụi bặm, ẩm thấp, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Cả lãnh cung chỉ có một lối ra vào duy nhất để mang đồ ăn, thức uống vào hàng ngày.

Khi bị đày vào lãnh cung, các phi tần, cung nữ có thể thoát bị xử tử, nhưng cuối cùng cuộc sống của họ vẫn rơi vào u uất, bế tắc. Lâu dần, người bị nhốt trong lãnh cung có thể trầm cảm, thậm chí phát điên và tìm đến cái chết. Sự vắng vẻ và u ám của lãnh cung khiến tất cả phi tần đều cảm thấy sợ hãi. Một số người ví lãnh cung giống như một nơi bị ma ám, không ai muốn ghé đến.

Ngày nay, khi Tử Cấm Thành đã mở cửa dần với công chúng, lãnh cung vẫn “cửa đóng, then cài”. Điều này làm dấy lên nhiều nghi vấn liệu lãnh cung chứa bí mật gì khiến nó vẫn bị coi là “vùng cấm địa” với công chúng.

lanh cung 3

Như đã nói, lãnh cung vốn được dùng để giam lỏng phi tần, thậm chí từng chứng kiến không ít cái chết của những cung phi bị thất sủng. Vì thế, từ lâu đã có nhiều giai thoại ly kỳ xoay quanh lãnh cung với câu chuyện về những “bóng ma”. Một số người cho rằng, lãnh cung không mở cửa cho công chúng có thể do “âm khí” quá nặng.

Những hoài nghi này chỉ được giải đáp khi vị Hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh là Phổ Nghi xuất bản cuốn sách “Nửa đời trước của tôi” vào những năm cuối đời mình. Theo lời giải thích của Phổ Nghi, lãnh cung bên trong Tử Cấm Thành đều là những nơi rất đổ nát. Khi chế độ phong kiến còn tồn tại, địa điểm này vốn đã không được Hoàng đế để tâm hay chú ý.

lanh cung 4

Hơn nữa, tới cuối thời nhà Thanh, quốc khố thiếu hụt, hoàng cung lại quá rộng lớn, triều đình hoàn toàn không muốn phí hoài tiền bạc cho việc tu bổ lãnh cung. Trải qua nhiều biến động của lịch sử, lãnh cung bên trong Tử Cấm Thành vốn đã hoang tàn lại càng trở nên cũ kỹ, đổ nát.

Đại diện Viện bảo tàng Cố Cung cũng từng đưa ra lý giải tương tự. Theo đó, lãnh cung không có nhiều giá trị tham quan, hơn nữa đã rất tàn tạ, việc tu bổ lại vô cùng phức tạp và tốn kém. Vì không được tu sửa suốt nhiều năm, lãnh cung đã trở thành một địa điểm thiếu an toàn, nếu tham quan có thể đe dọa tới tính mạng của khách.

Hơn nữa, lãnh cung vốn là nơi chứa đựng nhiều ký ức đau buồn. Rất nhiều phụ nữ bất hạnh đã bỏ mạng tại những cung điện lạnh lẽo này. Thậm chí, nhiều người có thể thấy khó chịu khi bước vào trong.

Vì những lý do kể trên nên ban quản lý Bảo tàng Cố Cung quyết định đóng cửa những nơi gọi là “vùng cấm trong Tử Cấm Thành”.

Tử Cấm Thành – một bức tranh vẽ nên quá khứ huy hoàng, đồ sộ trong dáng vẻ lộng lấy, nguy nga, cùng với nhiều “bí mật” trở thành một điểm đến đầy thú vị trong hành trình du lịch Trung Quốc! Nếu có dịp đồng hành cùng chúng tôi trong Tour Trung Quốc, du khách đừng bỏ qua địa điểm nổi tiếng này nhé!